CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhóc hãy đợi anh


Phan_14

Chương 36

Phòng kỹ thuật.

Lâm Hùng ngồi ngả trên ghế, hai chân vắt lên mặt bàn. Ánh mắt nhìn lên màn hình máy tính, bên cạnh một nhân viên kỹ thuật đang photoshop cho từng bức ảnh.

“Anh, ảnh đẹp chứ?” Tuấn Bin bước vào hỏi. Nghiêm Thuận cũng háo hức chen vào.

“Cũng chọn được mấy tấm, đang cho chỉnh thêm” Lâm Hùng khoanh tay trả lời, mắt không rời khỏi màn hình.

Nghiêm Thuận ngồi sang một máy tính khác xem toàn bộ file gốc lô ảnh.

“Con nhỏ này mặt đẹp thiệt, nhưng diễn mặt gợi tình quá, nhìn cứ như gái lầu xanh trong phim cổ trang ý”

Lời nhận xét của Nghiêm Thuận khiến Lâm Hùng cau mày, đây chính là lý do anh không hài lòng với bộ ảnh, miễn cưỡng cũng chọn ra được mấy tấm để kỹ thuật viên photoshop chỉnh thêm hiệu ứng a quái.

“Lô hình này ai bấm vậy, đắt giá nha. Cái này mà tung lên mạng thì con nhỏ này hứng scandal ngay, tội cho bé Hân”. Nghiêm Thuận vừa xem vừa lắc đầu.

“Đã có chỉ thị của cấp trên rồi, chuyện hôm qua không được lộ ra, ảnh này lát cho xóa đi”. Tuấn Bin nhắc nhở.

Lâm Hùng mắt rời khỏi màn hình, liếc sang màn hình Nghiêm Thuận đang xem. Lô hình này do học trò của anh cầm máy phụ vô tình chụp được.

“Quay lại mấy tấm trước” Lâm Hùng hất ngón tay ra hiệu cho Nghiêm Thuận nhấn nút back lại những tấm trước.

Tuấn Bin cũng bị chú ý, mắt nhìn theo những bức hình lướt qua.

“Ánh mắt dữ dội nha. A..lại lạnh ngay được”. Tuấn Bin thốt lên.

“Con bé Hiểu Hân ăn hình phết, nhìn con bé em lại muốn ngứa tay lôi mặt nó ra thử nghiệm”. Nghiêm Thuận nói ra, giây lát sau đó chợt nảy ra sáng ý quay ra nhìn Lâm Hùng và Tuấn Bin.

“Em thấy hay là..này không phải các anh cũng đang nghĩ như em chứ?” Nhìn vẻ mặt hai người trước mặt Nghiêm Thuận đắc ý hỏi.

“Hai thằng lôi kéo con bé về đây cho anh”. Lâm Hùng ra lệnh.

“Nhưng trang bìa của chúng ta luôn là những ngôi sao nổi tiếng, liệu…”. Tuấn Bin phân vân.

“Anh có nói là cho con bé lên trang bìa à. Còn sếp Khê duyệt nữa. Anh muốn thử nghiệm thôi, ảnh chưa như ý nên không cam tâm”

“Được, để em đi!” Tuấn Bin nhận nhiệm vụ.

_o0o_

Hiểu Hân nhìn cơn mưa đang lất phất rơi trước mặt trong lòng thầm thở dài than trách. Sao cô lại nhận lời cơ chứ. Sau một hồi kiên quyết từ chối đã bị yếu thế dần trước lời dụ dỗ của Tuấn Bin và Nghiêm Thuận. Tuấn Bin nói với cô việc chụp hình này là hoàn toàn là bí mật, sẽ không có ekip rầm rộ như hôm trước. Mà bộ ảnh lần này, chỉ muốn thử nghiệm phong cách trang điểm Nghiêm Thuận mới nghĩ ra thôi. Việc sử dụng ảnh là không thể vì tổng biên tập yêu cầu ảnh tạp chí của bà luôn phải là các ngôi sao danh tiếng.

Việc mủi lòng của Hiểu Hân kéo dài đến 8h tối mới xong. Hiểu Hân nhìn đèn đường đã lên, nhưng hạt mưa qua làn ánh sáng càng rõ hơn. Đứng phân vân một lúc, Hiểu Hân quyết định lấy túi xách che lên đầu chạy nhanh ra bến xe buýt.

Bến xe buýt chỉ cách tòa nhà một đoạn, qua ngã tư một chút là tới. Mưa cũng không quá nặng hạt, Hiểu Hân chạy đến nơi chỉ bị ướt một chút, cô mở túi xách lấy khăn tay ra thấm nước mưa trên người.

Hiểu Hân bỗng thấy người bị giật sang một bên, người hơi lảo đảo, đến lúc định thần lại thì phát hiện ra túi xách của mình bị người ta giật. Hiểu Hân vội hô hoán chạy theo.

“Cướp… Cướp…”

Trời đang mưa, đường lại vắng nên người ở bến xe vắng hơn nhiều. Có vài thanh niên đứng đợi xe nghe thấy Hiểu Hân hô hoán liền đuổi theo tên cướp.

Chạy được một đoạn, tên cướp bị một người phía sau nhanh hơn đuổi đến. Hắn bị người ta túm lấy vật mạnh xuống đường. Sau đó có mấy người phía sau đuổi kịp, chạy đến giơ chân hạ tay đánh hắn một trận. Đến khi có tiếng còi “hoét” vang lên hắn mới được tha.

Hiểu Hân đi theo cảnh sát khu vực về đồn để lấy lời khai, người bắt được tên cướp cũng phải đi theo để làm tường trình truy tố tên cướp. Hiểu Hân cảm xúc hỗn độn nhìn người ngồi bên cạnh đang lấy lời khai. Cô không hiểu, bằng cách nào mà anh lại xuất hiện đúng lúc vậy.

“Cô Hiểu Hân vui lòng xác nhận lại tài sản có trong túi xách cho chúng tôi”. Người công an lôi đồ trong túi xách ra, để hết lên bàn cho Hiểu Hân kiểm lại.

“Dạ! Đồ của tôi đủ rồi, không bị mất mát gì đâu ạ”

“Cô vui lòng ký vào đây giúp tôi” Người công an đưa biên bản về phía cô.

“Chúng tôi ký xong có thể về chưa ạ?” Khôi Nguyên hỏi.

“Hai người có thể về rồi”

Trong lúc Hiểu Hân ký giấy tờ bên cạnh Khôi Nguyên đã thản nhiên cho lại từng vật dụng của Hiểu Hân trở lại túi trong sự ngạc nhiên của hai người công an trước mặt.

“Hai người quen nhau?” Người công an khá ngạc nhiên, vì trong quá trình lấy lời khai nhân chứng họ không tỏ ra thân thiết

“Vâng, cô ấy là bạn tôi”. Khôi Nguyên nói xong, một tay cần túi xách, một tay nắm cổ tay Hiểu Hân kéo đi.

Khôi Nguyên mở cửa xe, ấn Hiểu Hân vào ghế phụ mà không hỏi ý kiến Hiểu Hân. Anh đi vòng qua xe vào ghế lái ngồi, khi nhìn sang thấy cô đang trân trối nhìn mình, anh thản nhiên nhoài người sang thắt dây bảo hiểm cho cô.

“Em ngồi ngoan ngoãn ở đó, đừng có ý định xuống xe lúc này, tôi sẽ đưa em về”. Khôi Nguyên chặn đứng ý định của Hiểu Hân.

Cách đây 1 tiếng, lúc Khôi Nguyên lái xe ra khỏi tầng hầm, anh rất ngạc nhiên khi thấy Hiểu Hân tối muộn như vậy vẫn còn đang đứng ở cửa tòa nhà. Khôi Nguyên thấy mưa lất phất bay trên tấm kính chắn liền lái xe lên cửa sảnh nơi Hiểu Hân đứng. Nhưng chưa kịp lái tới nơi thì đã cô đã chạy đi băng băng dưới mưa. Khôi Nguyên lái xe đi theo Hiểu Hân ra tận bến xe buýt, anh đỗ xe cách bến xe một đoạn. Anh muốn thấy cô đón được xe, rồi mới yên tâm rời đi.

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, Hiểu Hân bị tên cướp giật túi xách. Khôi Nguyên vội vàng mở cửa xe lao ra, tên cướp vừa chạy ngang qua xe anh, phía sau Hiểu Hân đang đuổi theo. Khôi Nguyên xoay người tăng tốc đuổi theo túm tên cướp lại. Sự việc cứ như vậy mà diễn ra cho đến tận bây giờ, Hiểu Hân đang ngồi trên xe của anh.

Khôi Nguyên không hỏi địa chỉ Hiểu Hân ở đâu, vì trên hồ sơ anh vẫn thấy cô khai địa chỉ trước đây. Anh lái xe đưa cô về tận cửa thay vì lúc trước anh chỉ được cô cho đứng ở ngoài cửa khu.

Đến nơi, Khôi Nguyên tắt máy nhưng không mở chốt xe. Anh với tay lên góc kính xe, cầm chiếc ô của Hiểu Hân hỏi.

“Tại sao có ô mà em không chịu dùng, lại chạy dưới mưa như vậy?”

“Tôi quên là mình có mang ô” Hiểu Hân nuốt khan trước khi trả lời. Cô thực sự quên là mình có mang theo ô, nhưng nếu có nhớ ra cô cũng không muốn dùng tới. Chiếc ô này thỉnh thoảng Hiểu Hân cũng lấy ra lau lại, cô sợ để lâu nó sẽ bị han rỉ mà hỏng mất. Cô cũng không nhớ mình bỏ chiếc ô này vào túi khi nào.

Hiểu Hân đưa tay nhận lại chiếc ô nhưng Khôi Nguyên giữ chặt không chịu buông, mắt nhìn xoáy sâu vào cô hỏi.

“Chiếc ô này là sao?”

Tim Hiểu Hân đập loạn lên khi nghe Khôi Nguyên hỏi, cô né tránh mắt anh.

“Tổng giám đốc hỏi vậy có ý gì”

“Em vẫn luôn giữ nó?” Khôi Nguyên nhìn Hiểu Hân chờ đợi câu trả lời.

Trong lòng Hiểu Hân loạn lên “Anh ấy vẫn nhận ra. Không được, không thể để anh ấy cười nhạo mình”. Hiểu Hân cố làm mặt bình thản nhìn anh.

“Tôi không hiểu ý của tổng giám đốc”

“Em giải thích đi, tại sao em vẫn luôn giữ nó. Mẫu vải trên chiếc ô này bây giờ chắc chắn chẳng nơi nào còn bán”. Khôi Nguyên nhớ lại khi anh mua chiếc ô đó, trong hàng chục chiếc ô màu sắc khác nhau anh đã chọn nó, vì màu sắc đó thật sự có ý nghĩa với anh. Anh tin mình không thể quên được.

“Tổng giám đốc muốn tôi giải thích điều gì. Nó chỉ là một chiếc ô, trong mấy năm qua tôi đã dùng rất nhiều chiếc. Ở nhà tôi vẫn còn mấy chiếc ô cũ tôi đã mua từ rất lâu. Tổng giám đốc có thích sưu tập đồ cũ không? Tôi sẽ tặng tổng giám đốc một cái”.

“Em rất cố chấp với bản thân. Tôi tự hỏi liệu em đã từng có chút cảm xúc nào dành cho tôi không?” Giọng nói Khôi Nguyên có chút đau đớn, ánh mắt của anh không rời khỏi cô.

Tim Hiểu Hân nhói lên, cô cứng rắn nói.

“Tôi không hiểu tổng giám đốc muốn nói gì. Tôi xin phép, cảm ơn tổng giám đốc đã cho tôi đi nhờ xe”. Hiểu Hân kéo chốt cửa, mở cửa xe xuống.

Khôi Nguyên buồn bã nhìn theo bóng lưng Hiểu Hân. Khi thấy cô vào tới cửa, anh mới đánh xe rời đi.

Khôi Nguyên lái xe ra khỏi cửa khu, tiếng chuông điện thoại bỗng ở đâu vang lên khiến anh chú ý, tiếng chuông quãng ngắn như báo tin nhắn. Anh tìm quanh, sau đó phát hiện trên khe ghế phụ chiếc điện thoại đang nhấp nháy sáng. Khôi Nguyên cầm lên nhìn, anh suy nghĩ trong giây lát sau đó vòng tay lái đưa xe quay lại nhà Hiểu Hân. Xe vừa tới cửa, Khôi Nguyên nhìn thấy Hiểu Hân leo lên một chiếc taxi. Anh đưa mắt ngó đồng hồ trên tay, giờ này đã khá muộn.

Khôi Nguyên lái xe đi theo chiếc taxi. Chiếc xe taxi đó di chuyển sang một quận khác khá xa, sau đó xe dừng lại trước cửa khu nhà. Khôi Nguyên thấy Hiểu Hân bước xuống mở cửa đi vào khu nhà. Từ cửa kính xe anh có thể thấy bóng dáng cô đi trên cầu thang lộ thiên vào tầng 2 của căn nhà. Khôi Nguyên nhìn đến khi căn phòng tầng 2 được bật đèn sáng. Anh gục đầu trên tay lái suy nghĩ, càng nghĩ anh lại càng giận cô gái bướng bỉnh này. Tiếng chuông điện thoại bên cạnh lại vang lên. Khôi Nguyên cầm lấy máy sau đó mở cửa xe đi ra. Anh nhìn ngôi nhà một lúc rồi bấm chuông gọi.

“Ai đó?”

Tiếng trong nhà vọng ra. Khôi Nguyên không trả lời, tiếp tục nhấn chuông.

“Cậu tìm ai?”. Một người phụ nữ trung niên hé cửa nhìn ra.

“Cháu tìm Hiểu Hân ạ!”

“Cậu chờ tôi một lát để tôi gọi cô ấy xuống”. Nói xong bà ta đóng cửa lại.

Ngoài cửa Khôi Nguyên vẫn có thể nghe thấy tiếng bà ta gọi Hiểu Hân.

Hiểu Hân thay đồ mặc ở nhà, đang định vào bếp thì nghe thấy bác chủ nhà gọi có người tìm. Cô rất ngạc nhiên, cô sống ở đây ít người biết đến, nếu là Vũ Thanh, Ngọc Trúc hoặc Mai Phương thì bác chủ nhà cũng biết. Hiểu Hân xuống nhà mở cửa sắt đi ra. Tim cô thót lại khi thấy bóng lưng anh dưới ngọn đèn đường.

Nghe tiếng cửa mở, Khôi Nguyên xoay người lại nhìn, thấy cô thoải mái trong bộ đồ ở nhà khiến anh tức giận.

“Tại sao em không nói, em đã chuyển nhà”

“Tại sao tổng giám đốc lại tới được đây?”

Khôi Nguyên giơ điện thoại của cô lên.

“Em làm rơi nó trên xe. Cũng nhờ có nó mà tôi biết rằng, em thà đi taxi về chứ không chịu để tôi đưa em về đúng nơi”.

Khôi Nguyên cầm điện thoại tiến gần đến trước mặt Hiểu Hân. Ánh mắt anh đầy phức tạp, tức giận có, bi thương có.

Hiểu Hân rút điện thoại trên tay Khôi Nguyên, ánh mắt không dám nhìn

anh.

“Tổng giám đốc nên về đi ạ, mọi chuyện nên kết thúc ở đây đi”

Cô quay người rợm bước đi, thì bị Khôi Nguyên nắm lấy cánh tay kéo mạnh trở lại. Anh xoay người cô nhìn đối diện với mình, hai bàn tay anh giữ chặt lấy bờ vai cô.

“Em muốn tôi phải kết thúc cái gì? Tôi đã làm gì mà khiến em ghét tôi đến vậy?”

Mắt Khôi Nguyên như ngọn lửa thiêu đốt Hiểu Hân. Cô nhìn vào đôi mắt ấy sợ hãi, cô sợ mình sẽ tan chảy mất.”Tên tôi em cũng chưa bao giờ gọi đến. Tôi mong em có thể gọi tôi là “anh” như bao người khác. Tại sao em lại cố chấp với tôi như vậy?”. Câu hỏi này đã chất chứa trong lòng Khôi Nguyên từ rất lâu.

“Tổng giám đốc hãy về nghỉ ngơi đi ạ!” Ngón tay Hiểu Hân cố gỡ bàn tay như thép nóng giữ lấy vai mình.

Anh quát lên.

“Em đừng gọi tôi bằng cái chức danh đó”.

Cảm xúc kìm nén của Hiểu Hân bị sự tức giận của Khôi Nguyên làm chấn động. Khôi Nguyên không biết rằng anh là người duy nhất cô thích gọi bằng “chú”, cô thích thú nhìn vẻ mặt của anh mỗi khi cô gọi vậy.

“Chú!” Câu nói trong vô thức của Hiểu Hân thốt ra.

Khôi Nguyên tức giận nhìn khuôn miệng phát ra cái từ đáng ghét đó. Anh cúi xuống ngậm lấy, trừng phạt đôi môi mà anh đã vô cùng khao khát. Bờ môi của cô quá ấm áp, quá ngọt ngào. Anh giữ chặt khuôn mặt cô, ngấu nghiến đôi môi cô trong nụ hôn sâu của mình.

Khôi Nguyên mải miết trên cánh môi hồng cho đến khi ngón tay của anh ấm lên vì những giọt nước đang từ từ chảy xuống. Anh dừng lại nhìn cô, đôi mắt của cô vẫn mở lớn, nơi khóe mắt, từng giọt nước mắt đang tuôn rơi.

Khôi Nguyên giật mình vì hành động thiếu kiềm chế của mình, anh lùi lại nhìn cô đau khổ.

“Xin lỗi! Có lẽ anh nên dừng lại ở đây, nếu điều đó khiến em vui”. Anh xoay người dời đi.

Hiểu Hân đứng chôn chân tại chỗ, mắt dõi theo bóng hình anh đang xa dần. Khi chiếc xe của anh mất hút nơi cuối phố, cô mới thả lỏng cơ thể mình ngồi thụp xuống, lấy tay bưng kín mặt khóc nức nở. Cô đã luôn tự nhắc nhở mình phải mạnh mẽ, sẽ không vì anh hay bất kỳ ai mà khóc nữa. Vậy mà hôm nay, anh đã phá vỡ vòng tuyến cuối cùng của cô. Hiểu Hân hiểu rằng, nỗi oán hận bao nay cô dành cho anh là vì cô đã quá yêu anh.

Chương 37

Khôi Nguyên tháo mũ bảo hiểm treo vào tay lái xe, đã lâu lắm rồi anh mới được cưỡi con ngựa chiến này. Tiếng chuông điện thoại reo lên, anh đưa lên nghe

“Tớ đến rồi! Đang gửi xe”

“…”

“Lên ngay đây!”

Khôi Nguyên có hẹn gặp mấy người bạn thời cấp ba tại một quán ăn nhậu khá nổi tiếng. Khi anh vừa lên đến tầng 3 thì ở một góc phòng đã có người giơ tay lên vẫy ra hiệu.

“Đại gia đến rồi!”

Khôi Nguyên tiến đến đập tay chào hỏi từng người.

Buổi tụ tập hôm nay, tính cả anh chỉ có 5 người.

Khôi Nguyên vừa ngồi xuống thì tiếp viên đã nhanh chóng mang thêm cốc  và chén đũa ra. Ngồi cạnh Khôi Nguyên là Quang Vinh, anh ta giúp anh rót đầy cốc bia.

“Ông mất hút hơi bị lâu đấy, năm ngoái lớp mình tổ chức kỷ niệm 10 ra trường, ông lại không có mặt. Mà chẳng ai biết số của ông để liên lạc được cả. Nếu như hôm trước Thanh Khương không vô tình gặp ông thì có lẽ hôm nay chẳng ngồi đây với nhau như vậy đâu”. Văn Việt ngồi đối diện trách cứ.

“Tôi uống cạn cốc này để tạ lỗi với mọi người trước”. Nói xong Khôi Nguyên đưa cốc bia lên, uống một hơi cạn.

“Tôi mới về được gần năm, công việc lu bu quá nên cũng ít có thời gian. Lớp mình tôi có số của Vũ Thanh và hai người nữa, nhưng mấy lần gọi đều không liên lạc được. Không hiểu mọi người đổi số hay sao ý.” Khôi Nguyên giải thích.

“Vũ Thanh ông làm thế nào mà để Khôi Nguyên mất liên lạc thế?” Quang Vinh chất vất Vũ Thanh.

Vũ Thanh đang cầm cốc bia vội buông xuống, xua tay nói.

“Oan cho tôi lắm! Mấy năm trước, điện thoại của tôi bị trộm móc mất, sim điện thoại lại chưa đăng ký nên không lấy lại được sim. Tôi đổi sang số máy mới nhưng không nhớ được số mọi người. Mà Khôi Nguyên hắn ở nước ngoài suốt, tôi có muốn liên lạc cũng chịu.”

Một người bạn nữa của Khôi Nguyên tên là Quốc Vượng hỏi anh.

“Lần này cậu về hẳn chứ? Thế đã vợ con gì chưa?”

“Về hẳn rồi, mà tôi vẫn đang là lính phòng không đây”.

“Ha..ha..! Hai lão đẹp trai nhất lớp mình bây giờ vẫn ế.” Quốc Vượng cười to vì phát hiện này, hai người còn lại cũng vỗ tay đắc chí cười theo.

“Tên Vũ Thanh tôi còn tin chứ, ông thì khó tin quá. Tôi nghe nói ông đang sở hữu 1 công ty truyền thông lớn nhất nhì cái tỉnh này. Gái có mà nguyện theo ông trật nhà, chứ ông phòng không nỗi gì.” Thanh Khương chép miệng, lắc đầu ra vẻ không tin.

“Người yêu tôi thì nhiều, người tôi yêu thì lại không yêu tôi. Tôi biết làm sao?” Khôi Nguyên thở dài bất đắc dĩ.

“Thế ông lại giống Vũ Thanh rồi sao. Tên Vũ Thanh này chạy theo người ta sang tận tỉnh M để cưa cẩm, cưa mấy năm rồi mà chưa thấy cho anh em ăn cỗ đây.” Quang Vinh bóc mẽ Vũ Thanh.

Khôi Nguyên đang uống bia nghe vậy mày hơi nhíu lại.

“Này! Làm gì mà hạ thấp tôi thế, tôi đi tỉnh M là để học hệ cao học mà.” Vũ Thanh phản bác sau đó hơi xuống giọng một chút.

“Thì cũng có chút một công đôi việc, nhưng mà đại sự của tôi cũng thắng lợi rồi, các cậu chuẩn bị phong bì đi là vừa.” Vũ Thanh mặt mày hớn hở khoe.

“Chúc mừng cậu nhé! Chuyện vui như thế thì hôm nay cậu phải khao rồi.” Mọi người vỗ tay mừng cho Vũ Thanh.

“Ok! Chuyện nhỏ, chỉ cần sắp tới bỏ phong bì dày chút là được”.

Vũ Thanh trêu khiến mọi người cười ầm lên.

Khôi Nguyên đang cầm cốc bia lên uống, tay bỗng khựng lại khi nghe Vũ Thanh nói. Anh cười hùa theo mọi người,  nhưng nụ cười của anh không sảng khoái như họ, sau đó liền vụt tắt. Khôi Nguyên nhìn khuôn mặt vui mừng của Vũ Thanh, trong giây lát lại nhớ đến nụ cười tươi rói của Hiểu Hân khi ngồi sau xe Vũ Thanh. Mọi người vui cười nhưng không phát hiện ra mắt Khôi Nguyên đang tối xuống, anh cầm cốc bia lên uống một hơi cạn.

Khôi Nguyên cảm thấy bấy lâu nay anh đang si tâm vọng tưởng. Anh đã tự tin cho rằng Hiểu Hân cũng thích anh. Nhưng những tháng năm ở Mỹ đã đả kích sự tự tin đó. Khi trở về nhìn thấy Hiểu Hân anh đã dấy lên hy vọng. Nhưng nụ cười của cô lại không dành cho anh.

_o0o_

Hiểu Hân lấy ngón tay chạm nhẹ lên môi. Nụ hôn đó đã qua lâu nhưng cảm xúc của nó đến giờ cô vẫn nhớ. Hiểu Hân không hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa cô và anh nữa. Mọi thứ quá mơ hồ, cô luôn cảm thấy mọi thứ đẹp đẽ đến với mình chỉ là ảo ảnh, chạm vào rồi sẽ tan.

Xe vào bến, Hiểu Hân xuống xe cô mở điện thoại ra xem giờ, thời gian còn khá sớm cô liền rẽ vào cửa hàng bánh ngọt mua một ít. Do tòa nơi Hiểu Hân làm việc có rất nhiều công ty thuê, nên đầu giờ sáng, buổi trưa và lúc tan tầm, thang máy đều phải chờ rất lâu. Công việc của Hiểu Hân bị tồn lại khá nhiều do mấy ngày trước bận. Cô mua bánh ngọt để trưa ăn luôn, tiết kiệm thời gian xuống căng tin.

Hiểu Hân nhấn nút sau đó chờ thang máy xuống.

“Chào em! Em cũng làm ở đây ư?”

Hiểu Hân quay sang nhìn người phụ nữ đứng trước cửa thang máy Vip đang vẫy tay chào mình. Chị ta khoảng tầm 30 trông rất xinh đẹp, trang phục, túi xách đều là hàng hiệu sang trọng đắt tiền. Hiểu Hân không nhớ là có quen biết người này liền nhìn ra phía sau lưng mình xem liệu có nhầm lẫn không.

“Em không nhớ ra chị sao?” Chị ta tiến gần chỗ Hiểu Hân, sau đó liếc nhanh tấm thẻ đeo trước ngực cô.

“Xin…lỗi chị! Hiểu Hân cảm thấy bối rối.

“Chúng ta đã gặp nhau tại trung tâm thương mại vào buổi tối tuần trước. Chị là mẹ của cô bé em đã ngã ra, được em đỡ lên đó.”

Chị ta nói đến đây Hiểu Hân mới nhớ ra.

“Vâng! Em nhớ ra rồi. Chào chị! Chị cũng làm ở đây ạ.” Hiểu Hân để ý thấy chị không đeo thẻ, liền có thể đoán ra chị là sếp của một trong những công ty tại tòa nhà này.

“Uh! Chị rất vui vì gặp em ở đây. Hôm nào có thời gian chị mời em đi uống coffee nhé!”

Hiểu Hân hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình của chị. Cô thấy hai người mới gặp nhau sơ qua, một người sang trọng như chị đâu cần phải tạo mối quan hệ với người tầm thường như cô làm gì. Thang máy Hiểu Hân đợi đã mở cửa, cô viện cớ từ biệt.

“Em lên trước đây, hẹn gặp lại chị sau.”

Người phụ nữ đó nhìn Hiểu Hân đến khi cửa thang máy khép lại. Chị ta đi vào buồng thang máy Vip, tay mở điện thoại nhấn số.

“Mike! Nhân viên phòng anh có người tên là Trần Hiểu Hân đúng không. Gửi cho em hồ sơ của cô gái đó vào email cho em nhé!”

“…”

“Có chuyện rất thú vị”

Chị ta tắt điện thoại, đi ra khỏi thang máy ở tầng 25. Qua bàn thư ký, một loạt các nhân viên đang ngồi ở bàn liền đứng dậy nghiêm chỉnh cúi chào.

“Chào chủ tịch! Mừng chị trở về.”

“Chào các cô! Chúc ngày làm việc tốt đẹp.” Chị ta cười với mọi người sau đó vào phòng làm việc của mình.

_o0o_

Buổi trưa Khôi Nguyên đang xem tài liệu thì chị gái anh Hồng Ánh bước vào.

“Vẫn chưa nghỉ sao?”

Khôi Nguyên nhìn chị sau đó ngó đồng hồ đeo tay.

“Em làm cố một lát, chị và Mike đi ăn trước đi.”

“Có thực mới vực được đạo chứ. Ăn xong về làm tiếp cho khỏi hại dạ dày”.

Khôi Nguyên bỏ tài liệu hẳn xuống nói.

“Em không đi thật mà, em đã cho người mua cơm lên rồi”.

“A..ha! Sao lại tư tưởng liên thông vậy nhỉ? Ai đó cũng đang tiết kiệm thời gian để hoàn thiện công việc của công ty. Công ty của tôi có những con người cần mẫn đáng quý như vậy chẳng mấy chốc tôi sẽ trở thành tỷ phú mất thôi”. Hồng Ánh nheo mắt thích thú nhìn Khôi Nguyên.

“Ai đó?” Khôi Nguyên nhướn mày nhìn chị gái khó hiểu, sau đó nói tiếp.”Chị hiện giờ đang là tỷ phú đấy thôi, còn đang mơ gì nữa vậy?”

“Tôi đang mơ làm tỷ phú tiền đô cơ. Thế còn cậu, cậu đang mơ gì vậy?”

“Tý nữa em ngủ trưa, xem mơ gì thì em sẽ kể lại sau cho chị. Chị mau đi đi! Đừng ở đây phá em nữa”.

Khôi Nguyên vẫy tay đuổi khéo chị gái.

“Không phải đuổi, tôi đi đây. Nhưng tôi muốn xem lại cái móc khóa của cậu”. Hồng Ánh chìa tay về phía Khôi Nguyên.

Khôi Nguyên cau mày nhìn chị gái mình.

“Lại trò gì nữa đây?”

“Tôi túm được gót chân Achilles của cậu rồi”. Hồng Ánh ra vẻ thần bí cười.

“Trần Hiểu Hân, 22 tuổi. Từng là học sinh trường cấp 3 Trung Văn. Vừa tốt nghiệp loại giỏi trường Đại học Mỹ Thuật tỉnh M. Hiện nay đang công tác tại ban chế tác công ty của chúng ta. Cậu thấy tôi giỏi chưa?”

Khôi Nguyên nghe Hồng Ánh nói, khuôn mặt khẽ cứng lại trong giây lát.

“Chị giỏi thật! Em hy vọng chị dùng cái đầu thông minh của chị vào công việc cho em bớt mệt. Đừng có phá em nữa!”

Hồng Ánh đắc ý khi thấy vẻ mặt khẽ biến của Khôi Nguyên. Chị lờ mờ hiểu ra vấn đề, trước khi vào đây, chị đã nói chuyện với Mike về cô gái Hiểu Hân đó.

“Em trai tôi đang yêu đơn phương? Bà mà biết được thì sẽ gay đấy. Chị thấy bà có vẻ rất vừa ý với Thùy Anh”.

“Nếu bà thích thì chị bảo bà nhận cô ta làm cháu nuôi đi”. Khôi Nguyên khó chịu khi nhắc đến Thùy Anh. Không phải là anh chưa từng nghe tin đồn giữa cô ta và anh. Nhưng cô ta thật sự rất khéo léo, biết lấy công việc để tranh thủ thời gian thân cận. Cô ta chưa thực sự mở miệng nói thích anh thì anh khó có thể mở miệng cắt mối duyên này.

“Bà muốn người ta làm cháu dâu cơ. Em nên nhanh chóng giải quyết đi, bà đang ngoại giao ngầm với bên gia đình Thùy Anh rồi đấy”. Hồng Anh vỗ vai em trai.

“Vâng em biết rồi!”

“Thế còn Hiểu Hân thì sao? Mục tiêu rất gần như vậy, đừng để bắn trượt chứ”.

“Cô ấy có bạn trai rồi, hình như sắp kết hôn. Em chẳng có cơ hội đâu”. Đôi mắt của Khôi Nguyên kẽ tối lại.

“Có cần chuyển cô bé đó xuống chi nhánh không?”

“Đừng! Mấy năm rồi em đã không được gặp cô ấy. Như hiện tại, hằng ngày có thể nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là được”.

Hồng Ánh xót xa nhìn em trai. Em trai cô quá si tình, chung tình với người yêu mình là tốt nhưng nếu yêu đơn phương thì lại khó mở lòng với người khác được. Cô phải làm sao để giúp được đây.

_o0o_


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Insane